Tứ gia tộc chi Lam môn”Phụ tử”

Quyển 1

Chương 32 Ngự Liên gặp nhau

Trong ngôi nhà nhỏ màu trắng hình chữ nhật, Y Tĩnh Ngự ngồi ở trước đàn dương cầm ưu thương đạn tấu bài 《 lễ tang khúc quân hành 》.

Hắn trong đầu hiện lên một đống hình ảnh về Phong, trong lòng đau đã muốn chết lặng , theo thời gian lưu chuyển, hắn đàn giai điệu nháy mắt càng nhanh hơn, âm điệu cấp tốc biểu hiện nội tâm bi thương của hắn,  âm điệu ưu thương nháy mắt chuyển hoán thành liên tiếp tạp âm, đột nhiên chói tai vang lên.

Y Tĩnh Ngự hai tay thô bạo vỗ mạnh lên hắc bạch phím đàn, hai tay ôm đầu, thống khổ rên rỉ.

Khuôn mặt tuấn tú chôn ở trong hai tay thống khổ đến nhăn nhó, trái tim một lần lại một lần run rẩy.

Phong. . . . . . Đau quá. . . . . . Thật sự đau quá. . . . . .

Từng vài lần nghĩ muốn đi theo ngươi mà, chính là tưởng tượng đến nguyện vọng mà ngươi còn không có hoàn thành, lại dừng lại .

Hoặc đây là trên trời đối với ta trừng phạt.

Phong, có đôi khi còn sống so với chết càng thống khổ.

Mất đi của ngươi thế giới này đâu còn gì để ta lưu luyến?

Nhân sinh, thực buồn cười.

Chúng ta sinh ở tứ đại gia tộc lại có tư cách gì để nhắc đến hạnh phúc?

Hắn ánh mắt chuyển dời đến ngoài cửa sổ thanh hồ, Phong trước kia thường thích ra đó ngồi ngây người, hoàn cảnh u tĩnh làm lòng người thoáng bình yên.

Thanh hồ —— Địa phương mà hắn và Phong lần thứ hai gặp mặt.

Hắn bị xa xa một thân màu trắng thân ảnh hấp dẫn .

Khi đó Phong 4 tuổi, mặc một thân quần áo màu trắng đột nhiên xoay người thẳng tắp nhìn hắn.

Hắn vừa vui sướng lại đau lòng, vui mừng chính là rốt cục có cơ hội cùng hắn tiếp xúc; đau lòng chính là, cặp mắt xinh đẹp kia rất là tịch mịch, thậm chí ngay cả nhân loại cơ bản nhất hiểu được yêu đều không có.

Mà hiện tại cũng buồn cười diễn lại cùng cái cảnh tượng.

Một cái thật nhỏ thân ảnh hấp dẫn hắn ánh mắt, tương phản chính là, thân ảnh đó mặc một thân quần áo màu đen vừa vặn xoay người tiếp xúc với ánh mắt của hắn, bọn họ hai mắt đối diện.

Y Tĩnh Ngự ngạc nhiên ánh mắt lộ ra từng trận kinh ngạc, Quý Nhã Liên lại thong dong cùng hắn ánh mắt giao tiếp.

Trong nháy mắt hắn nghĩ đến trở lại lúc trước, chờ hắn phản ứng lại mới biết kia không phải mộng, Phong thật sự là rời đi hắn, mà người trước mắt cũng không phải Phong lúc 4 tuổi.

“Là ngươi? Ngươi là người của tứ gia tộc?” Y Tĩnh Ngự lạnh nhạt hỏi.

Lần này người có thể vào đây cũng chỉ có người của tứ gia tộc.

Quý Nhã Liên trạm lam con ngươi tinh khiết chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng đạm mạc ‘ ân ’  một tiếng.

“Lam gia?” Khàn khàn tiếng nói nhẹ giọng hỏi.

Cũng chỉ có Lam gia thiếu tộc trường cùng người của Nguyên gia là chưa thấy qua, nhưng Quý Nhã Liên cùng nam nhân kia gây cho hắn cảm giác lại không giống với người của Nguyên gia, tuy rằng hai người đồng dạng cực kỳ thần bí, nhưng người sau cho dù là xuất môn cũng sẽ không biểu lộ thân phận, cho dù lần này cũng vậy không thể biểu không lộ thân phận cũng sẽ dịch dung xuất hiện.

Đây là Nguyên gia trường hợp đặc biệt, Nguyên gia sở dĩ được xưng là gia tộc thần bí nhất trong tứ đại gia tộc cũng không phải không lý do.

Bọn họ Nguyên gia người có nhiều thân phận sinh hoạt, hơn nữa dịch dung thuật lại thất truyền đã lâu làm cho bọn họ vì gia tộc phủ thâm một tấm màn bí mật.

Quý Nhã Liên trầm mặc không nói, xem như cam chịu lời hắn đoán.

Y Tĩnh Ngự đối với hắn rất giống Phong có nhè nhẹ bất đắc dĩ, có nhè nhẹ chua sót, lại có nhè nhẹ thống hận, hắn phát ra ưu thương thanh âm: “Ngươi vì cái gì ở chỗ này?”

“Thích.” Quý Nhã Liên quạnh quẽ nói, nhưng mà ánh mắt xinh đẹp của hắn vẫn không rời Y Tĩnh Ngự.

“Phải không? Hắn cũng thích nơi này?” Khóe mắt lại ôn nhu, Y Tĩnh Ngự đi qua thanh bên hồ thản nhiên ngồi ở trên mặt cỏ xanh biếc, ngữ điệu bình thản thì thào.

“Ai?” Quý Nhã Liên tắc đầu nghi hoặc, ánh mắt đi theo hắn chuyển.

Y Tĩnh Ngự nở một nụ cười thê lương xinh đẹp, xinh đẹp tươi cười lại cất giấu nồng đậm cay đắng, sáp sáp mở miệng: “Còn có ai. . . . . .”

Quý Nhã Liên chớp chớp ánh mắt thuần túy trong suốt, thủy nộn nộn miệng bán mở ra, hấp dẫn vạn phần.

Là chỉ hắn sao? Y Tĩnh Phong?

“Ngươi biết không? Ngươi thật sự rất giống hắn.” Y Tĩnh Ngự khóe mắt nhu hòa nhìn phía thanh hồ một chút, nơi đó tựa hồ chuyên chở rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp.

Quý Nhã Liên biểu tình thản nhiên không đáp lại, đứng ở hắn phía sau, đột nhiên cảm thấy Y Tĩnh Ngự bóng dáng rất thê lương tang thương.

“Ta nhận thức hắn 18 năm, ở hắn bên người ngây người 13 năm, chưa từng có một khắc muốn thương tổn hắn, ta chỉ nghĩ muốn tại bên cạnh hắn bảo hộ hắn, yên lặn trợ giúp hắn.”

Hắn lại cười lạnh một tiếng, “Nhưng là thiên ý trêu người, vì cái gì cuối cùng là ta thương tổn người mà ta tối quý trọng nhất.”

Quý Nhã Liên một trận không nói gì, tâm tình đột nhiên phiền táo, vì cái gì hắn phải đứng ở chỗ này nghe hắn lải nhải.

Hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại.

“Tuy rằng không biết ngươi ở Lam gia là cái gì thân phận, nhưng tin tưởng cũng sẽ không kém đi!” Y Tĩnh Ngự tạm dừng một chút, đột nhiên ngoài ý muốn nói sang chuyện khác, mỉm cười nhìn hắn.

Loại vẻ mặt này, Quý Nhã Liên rất quen thuộc, chính là Lam Diệu Hàn bình thường nhìn hắn, nhu hòa như mộc xuân Phong, giống như âm áp trong trời gió lạnh rót vào trong lòng hắn.

Nhưng Y Tĩnh Ngự ánh mắt làm cho hắn không thoải mái, hắn tựa hồ ở  trên người mình tìm kiếm hình ảnh của Y Tĩnh Phong, tuy rằng đó là hắn kiếp trước, nhưng là hắn tiềm thức tôn nghiêm không cho phép, bởi vì hắn hiện tại là Quý Nhã Liên.

Rõ ràng nộn âm vang lên, hỗn tạp giấu đi sự không hờn giận, “Xem đủ chưa?”

Y Tĩnh Ngự sửng sốt, theo sau lộ ra ánh mắt bi thương, ánh mắt trầm xuống, gợi lên một nụ cười tự giễu, âm điệu hơi trầm thấp từ tính nói: “Thật có lỗi.”

Quý Nhã Liên nhíu mày, không nói, cuối cùng chung quy quyết định rời đi nơi này.

Y Tĩnh Ngự nhìn bóng dánh nho nhỏ của hắn rời đi, một lần lại một lần gợi lên nụ cười chua sót.

Ngày đó không phải nói không nghĩ nhìn thấy ngươi sao?

Vì cái gì ngươi lại xuất hiện!

Xem.

Bởi vì ngươi xuất hiện chỉ thêm tăng thêm sự thống khổ của ta.

Bởi vì ngươi xuất hiện sẽ làm ta nghĩ đến Phong, nhớ tới chính mình sở làm hết thảy, sẽ làm ta càng thêm chán ghét chính mình.

About Kim Ngân

Miễn có dzai đẹp là ta mê

Có một phản hồi »

Bình luận về bài viết này